Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường của chúng và lên tiếng hay không. Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường học như mọi hôm. Tôi không còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó, nhưng tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì. Và tôi không bao giờ quên được những gì cha tôi nói với mẹ tôi: “Em à, anh thích bánh mì cháy mà.”
Đêm đó, tôi đến bên chúc cha tôi ngủ ngon và hỏi có phải thực sự ông thích bánh mì cháy hay không. Cha tôi choàng tay qua vai tôi và nói: “Mẹ con đã làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ, nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác không? Những lời chê bai trách móc cay nghiệt đấy.”
Rồi ông nói tiếp: “Con biết đó, cuộc đời đầy rẫy những thứ không hoàn hảo và những con người không toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc, chẳng hạn như cha chẳng thể nhớ được sinh nhật hay ngày kỷ niệm như một số người khác. Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ.Dựa vào nội dung bài đọc trên, khoanh tròn vào chữ cái đặt trước câu trả lời đúng nhất hoặc làm theo yêu cầu của mỗi câu hỏi.
Mẹ của cậu bé thường xuyên làm bánh mì như thế nào?
Đáp án: C. Bánh mì cháy khét.
Tập làm văn:Em hãy viết một bài văn tả về con sư tử.
Dàn ý gợi ý:
a) Mở bài: Giới thiệu con sư tử mà em được gặp trong sở thú.
b) Thân bài:
- Tả hình dáng:
+ Em nhớ lần đầu tiên đặt chân vào sở thú em đã có ấn tượng ngay với chuồng sư tử, cái chuồng to nhất và đặt cách xa các con vật khác.
+ Con sư tử khoác lên mình bộ áo màu vàng nâu đầy sang trọng, oai phong,
+ Cái đuôi dài lúc nào cũng ngoe nguẩy bên này bên kia.
+ Đầu sư tử to, tròn với hai cái tai vểnh lên ẩn nấp sau cái bờm ngạo nghễ. Cái bờm vàng óng, mượt luôn được sư tử chăm chút và nó toát lên sự dũng mãnh.
+ Đôi mắt sư tử sâu hoắm, luôn ánh lên những cái nhìn sắc nhọn như đe dọa đối phương.
+ Cái miệng sư tử to, rộng, với hai cái răng nanh trắng sắc nhọn giúp sư tử xử lí con mồi một cách dễ dàng.
- Tả hoạt động:
+ Những người huấn luyện mang nước và thức ăn vào cho nó. Những miếng thịt lợn, thịt bò đỏ hồng được sự tư gặm lấy, nhai rất ngon lành...
c) Kết bài: Nêu tình cảm, cảm xúc của em với chú sư tử đó.Dùng kí hiệu // để ngăn cách các bộ phận câu trong câu sau:
Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ.Chính tả (Nghe – viết):
Vương quốc vắng nụ cười
Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc buồn chán kinh khủng, chỉ vì cư dân ở đó không ai biết cười. Nói chính xác là chỉ có rất ít trẻ con cười được, còn người lớn thì hoàn toàn không. Buổi sáng, mặt trời không muốn dậy, chim không muốn hót, hoa trong vườn chưa nở đã tàn. Ra đường gặp toàn những gương mặt rầu rĩ, heo hon.