Hành động ngắt cầu dao điện cho nước ngừng chảy chứng tỏ Lan là cô bé thế nào?
a - Nhanh nhẹn, khéo chiều lòng người khác.
b - Thông minh, có hiểu biết khoa học và thực tế.
c - Táo bạo, dám làm những việc con trai cũng “bó tay”.
Chọn đáp án: b
Gạch dưới các danh từ có trong đoạn văn sau :
Trong những năm đi đánh giặc, nỗi nhớ đất đai, nhà cửa, ruộng vườn thỉnh thoảng lại cháy lên trong lòng anh. Đó là những buổi trưa Trường Sơn vắng lặng, bỗng vang lên một tiếng gà gáy, những buổi hành quân bất chợt gặp một đàn bò rừng nhởn nhơ gặm cỏ.
Theo Khuất Quang Thụy
Điền vài chỗ trống:
a. l hoặc n
-.........ong .....anh đáy ....ước in trời
Thành xây khói biếc,.....on phơi bóng vàng.
- Chị Chấm bầu bạn với ......ắng với mưa để cho cây .....úa mọc ....ên hết vụ ...ày qua vụ khác, hết ...ăm .....ày qua ......ăn khác.
(Theo Đào Vũ)
b. en hoặc eng
-Ao làng vẫn nở hoa s.......
Bờ tre vẫn chú dế m... vuốt râu
(Theo Trần Đăng Khoa)
-Bà kể chuyện Hà Nội xưa
L.......k.......tàu điện sớm trưa đi về.
Trung thực nghĩa là thẳng thắn, thành thực (thành thật). Hãy tìm tiếng thích hợp ghép với tiếng “thẳng”, tiếng “thật” và ghi vào chỗ trống để có được các từ ghép cùng nghĩa với “trung thực”.
M: thẳng thắn, thành thật
(1)..................... thẳng
(2) thẳng..........................
(3)......................... thật
(4).............................. thật
(5) thật...........................
(6) thật...............................
Đọc hiểu:
Ai thông minh hơn?
Cuối năm học, Lan được xếp loại giỏi. Giữ đúng lời hứa, bố cho Lan vào thành phố chơi với Hùng dăm ngày. Dù bằng tuổi nhau nhưng Hùng phải gọi Lan bằng chị, vì mẹ của Hùng là em ruột mẹ của Lan. Ở quê, Lan nghe đồn Hùng thông minh lắm. Mới học lớp 4 mà cậu ấy đã sử dụng thành thạo máy vị tính, Lan rất thích và chỉ mong được gặp Hùng để tận mắt chứng kiến những gì nghe được. Lên thành phố, thấy cái gì cũng lạ và đẹp mắt nhưng vốn ý tứ nên chưa bao giờ Lan nói "cái này đẹp quá", “cái kia đẹp thế”. Vậy mà Hùng cứ chê Lan là "nhà quê”. Lan ức lắm nhưng em chẳng nói lại một lời.
Hôm bố mẹ vắng nhà, trong lúc máy đang tự động bơm nước, Hùng vô ý nhảy phóc lên đường ống làm đoạn nối bong ra, nước phun tung tóe. Cậu ta dùng cả hai tay ra sức bịt đầu ống nhưng không sao cản được sức nước. Lan liền chạy đi tìm chiếc ghế đẩu, trèo lên ghế với lấy chiếc cầu dao rồi kéo xuống một cách nhẹ nhàng. Nước ngừng chảy, Hùng ngơ ngác nhìn Lan như chợt nhớ ra điều gì.
Trưa hôm ấy, Hùng thủ thỉ kể với mẹ: “Sáng nay, nếu con không kịp ngắt cầu dao thì giờ này nhà ta đã chìm trong biển nước!”. Mẹ xoa đầu Hùng, khen: “Con trai mẹ giỏi quá! Nhưng cái cầu dao ở trên cao thế kia, làm sao con với tới?”. Hùng gãi đầu ấp úng: “ Mẹ … mẹ hỏi … cái Lan ấy”. Nghe Lan kể lại câu chuyện, mẹ nhẹ nhàng khuyên Hùng: “Từ nay, con không được nhận những gì mà mình không làm nữa nhé!”
Hùng hiểu điều mẹ dạy. Cậu “dạ” một tiếng nho nhỏ rồi lẳng lặng đi chỗ khác. Từ đó, Hùng không còn nhìn Lan với con mắt coi thường và gọi “cái Lan” như trước.
Theo Trần Thị Mai Phước)
Khoanh tròn chữ cái trước ý trả lời đúng
Lan mong được lên thành phố gặp Hùng để làm gì?