Chỉ ra những kết hợp từ ngữ bất bình thường trong ngữ liệu sau và phân tích hiệu quả của chúng: “Những đứt gãy về mặt giao tiếp, góc nhìn giữa các thế hệ, bên cạnh những điều kiện khách quan do văn hoá, môi trường sống đem lại thì không thể phủ nhận sự góp mặt của mạng xã hội, việc theo dõi và tin theo dòng chảy thông tin trên đó.”.
– Cụm từ có cách kết hợp không bình thường (hiện tượng phá vỡ quy tắc ngôn ngữ thông thường về từ) trong câu văn gồm:
+ Những đứt gãy về mặt giao tiếp, góc nhìn giữa các thế hệ – Theo từ điển, “đứt gãy” là sản phẩm của sự phá hủy của các dạng vật chất có thể định lượng (cụ thể), nhưng “giao tiếp” và “góc nhìn” lại thuộc phạm trù định tính (trừu tượng).
+ dòng chảy thông tin – Dòng chảy cũng là từ thường kết hợp với những danh từ định lượng (cụ thể như dòng chảy của nước, của cát,...), ở đây được kết hợp với một danh từ định tính “thông tin” (trừu tượng).
– Hiệu quả: Đây là một cách diễn đạt độc đáo, mới mẻ, sáng tạo, gây ấn tượng mạnh cho người đọc; nhấn mạnh thông điệp của tác giả về sự cách biệt trong giao tiếp và cách nhìn của các thế hệ do tác động mạnh mẽ của mạng xã hội.Xác định mục đích của các tác giả khi dẫn ra chia sẻ của anh David Trương.
Anh / Chị viết bài văn (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá cách cảm nhận vẻ đẹp của mùa thu trong hai đoạn văn sau:
– Quái lạ là cái mùa kì diệu: Tự nhiên trời chỉ đối màu, gió chỉ thay chiều làm rung một cái lá ngô đồng, thế là bao nhiêu cảnh vật đều nhuộm một màu tê tái, làm cho lòng người đa cảm tự nhiên thấy se sắt, tư lương. Thế là trời đất cỏ cây tự nhiên hiện ra dưới một lăng kính mới: Trăng sáng đẹp là thế cũng hóa ra buồn, trời bát ngát yêu thương như thể mà cũng hóa ra tê tải, sông nước đẹp mênh mông như thế mà cũng hóa ra đìu hiu lạnh.
Ngay đến cái thân mình, bình thường chẳng làm sao, vậy mà không hiểu con có nào thấy gió thu về xào xạc ngoài hiên mình cũng tự nhiên thấy thương cho thân thế và bâng khuâng buồn nhớ. Nhớ cái gì, buồn cái gì, không rõ rệt. Chính vào lúc bóng tối chưa tan, người vợ thấy chồng chong một ngọn đèn con lên pha trà uống một mình và khe khẽ ngâm thơ cũng không hiểu tại sao chồng lại bâng khuâng như vậy.
(Vũ Bằng, Thương nhớ mười hai, NXB Văn học, Hà Nội, 2008, tr. 170)
– Lá không vàng, lá không rụng, lá lại thêm xanh; ấy là mùa thu đã về; mùa thu mới về, yêu điệu thục nữ... Có ai thổi cơm mà khói nhẹ mơ hồ đâu đây...
Chưa có sương mù, chưa có hẳn sương mờ; chỉ là đôi thoáng sương mờ, mỏng như chiêm bao. Mặt Trời nhạt vừa khuất mây, thì khối lá biếc hơi nhoà; Mặt Trời vừa ló lại ánh vàng, thì khối lá lại hiện nguyên sắc biếc; không biết có phải sương thu mới nhóm, hay đó chỉ là sự huyền ảo của chính hồn tôi?
Mùa thu đến với cõi đời như một cô gái xưa đi về nhà chồng; nàng thu bước đi rất khoan thai, tà áo thướt tha, chân không có tiếng. Thân hình nàng uốn éo rất thanh quý, mặt ngọc của nàng che sau cánh quạt mở, thỉnh thoảng cánh quạt khẽ chệch, để lộ đôi mắt êm như trời xanh buổi chiều.
(Xuân Diệu, Thu, in trong Tản văn hiện đại Việt Nam
(Lê Trà My tuyển chọn), NXB Hải Phòng, 2011, tr. 45)
Thông điệp nào trong đoạn trích có ý nghĩa sâu sắc với bản thân? Lí giải.
Đánh giá của anh/ chị về thái độ của các tác giả khi đặt nhan đề tiểu mục: Những “giáo sư” mạng xã hội.