- Cần biết yêu thương, chia sẻ, đồng cảm với hoàn cảnh, số phận của người khác.
- Khi cho đi cũng chính là lúc ta nhận lại.
- Sự quan tâm, lòng chân thành chính là món quà tinh thần quý giá nhất đối với những mảnh đời bất hạnh, nó vượt lên trên mọi giá trị vật chất khác.
- Cần ứng xử lịch sự; hiểu, tôn trọng đối phương khi giao tiếp.Hãy viết một đoạn văn ngắn trình bày suy nghĩ của anh/chị về một bài học sâu sắc rút ra từ câu chuyện trên.
Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:
NGƯỜI ĂN XIN
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ khoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhạt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi lục hết túi kia, không có lấy một đòng xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chạt bàn tay run rẩy của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợi hiểu ra: Cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.
(Người ăn xin, Tuốc- ghê- nhép)
Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.
Trong câu chuyện trên, ông lão đã nhận được điều gì cậu bé? Vì sao, cậu bé lại nghĩ “cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông”?