1. Mở bài:
Giới thiệu thói quen đi học muộn của học sinh, sinh viên hiện nay và đưa ra ý kiến về vấn đề này.
2. Thân bài:
a) Đi học muộn gây ra những tác hại gì?
- Đi học muộn khiến hình ảnh của chúng ta xấu đi trong mắt bạn bè, thầy cô và những người khác xa lánh, không muốn giao lưu với bạn nữa.
- Đi học muộn gây ảnh hưởng đến mạch dạy của thầy cô và việc học tập của các bạn ở trong lớp.
- Với bản thân người đi học muộn sẽ bị mất kiến thức bài học, mất thời gian ôn lại bài mà mọi người đã học.
b) Nguyên nhân nào gây ra hiện tượng đi học muộn: chủ quan, lười học, ngủ quên, coi đó là sự thể hiện của bản thân mình, hoặc là một thói quen không thay đổi được….
c) Giải pháp khắc phục thói quen đi học muộn
- Cân bằng thời gian trong ngày hợp lý, dự tính thời gian tránh những sự cố phát sinh.
- Ngủ sớm để dậy sớm, luôn chủ động về thời gian, từ đó không đi học muộn.
- Trau dồi bản thân để không bị phụ thuộc vào người khác .
3. Kết bài: khẳng định lại vấn đề:
Đi học muộn là một thói quen xấu, gây ảnh hưởng không nhỏ đến quá trình học tập của bản thân cũng như tập thể lớp.
Hãy viết một đoạn văn ngắn trình bày suy nghĩ của anh/chị về một bài học sâu sắc rút ra từ câu chuyện trên.
Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:
NGƯỜI ĂN XIN
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ khoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhạt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi lục hết túi kia, không có lấy một đòng xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chạt bàn tay run rẩy của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợi hiểu ra: Cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.
(Người ăn xin, Tuốc- ghê- nhép)
Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.
Trong câu chuyện trên, ông lão đã nhận được điều gì cậu bé? Vì sao, cậu bé lại nghĩ “cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông”?