Bài học ý nghĩa nhất với anh/chị sau khi đọc văn bản là gì?
- Học sinh nêu được bài học ý nghĩa nhất và lí giải phù hợp Sau đây là một gợi ý Bài học ý nghĩa nhất với tôi sau khi đọc văn bản là con người dù đi đâu, làm gì cũng luôn nhớ về quê hương. Quê hương là nơi ghi dấu những kỉ niệm tuổi thơ, nơi có những người thân yêu, nơi lưu giữ một phần quan trọng trong tâm hồn chúng ta. Nhớ về quê hương, con người sẽ có động lực sống một cách ý nghĩa còn lãng quên quê hương, quên nơi mình sinh ra, lớn lên, con người sẽ thành những kẻ vong ân, bội nghĩa, rất đáng bị phê phán. |
0,5 |
Em có về thôn trăng,
Khúc sông cửa võng vắt qua làng như lụa,
Phù sa in mặt người lam lũ,
Truân chuyên vạt sóng đời người
Mực mồng tơi nhoè tím tuổi thơ tôi
Một tuổi thơ khét nắng,
đầu trần chân đất,
đòn roi.
Ký ức hình mảnh cháy cơm sót lại đáy nồi,
Phên dại rách mẹ lấy lưng che chỗ gió,
Là những ngày mưa xé nát bươm con ngõ,
rau tập tàng thay cơm.
Tháng mười thắt eo lưng cây rơm,
Tháng bảy bão qua xô nghiêng nhà, hất tung chái bếp
bão mưa, đói nghèo không làm tắt được
ngọn lửa hồng của mẹ tôi.
Tôi lớn lên bằng con tôm, ngọn muống già, trái sấu non, đọt mùng tơi
Bằng sự bòn nhặt suốt đời của mẹ
Cánh cò vẫn trắng nguyên dẫu lời ru không giá thú
Khóm xương rồng gai góc nở hoa.
Mẹ còng lưng cho tôi đứng thẳng,
Mẹ bấu víu vào đất quê nhà cho tôi đi xa.
Em có về với giếng nước, gốc đa,
Với những bức tường nước cốt trầu loang lổ,
Với móm mém nụ cười, đôn hậu như trong câu chuyện cổ,
Gáo nước mưa gội mát trưa hè
Thôn trăng – yêu được thì về.
( Em có về thôn trăng, Đàm Huy Đông)
Xác định thể thơ được sử dụng trong văn bản.
Phân tích hiệu quả của biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn thơ:
Mẹ còng lưng cho tôi đứng thẳng,
Mẹ bấu víu vào đất quê nhà cho tôi đi xa.
Từ nội dung văn bản ở phần Đọc hiểu, hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) nêu suy nghĩ của anh/ chị về trách nhiệm của tuổi trẻ đối với quê hương.
Chỉ ra những hình ảnh miêu tả quê hương được sử dụng trong đoạn thơ sau:
Em có về với giếng nước, gốc đa,
Với những bức tường nước cốt trầu loang lổ,
Với móm mém nụ cười, đôn hậu như trong câu chuyện cổ,
Gáo nước mưa gội mát trưa hè
Không những trong bộ lịch năm ấy mà mãi mãi về sau, tấm ảnh chụp của tôi vẫn còn được treo ở nhiều nơi, nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật. Quái lạ, tuy là ảnh đen trắng nhưng mỗi lần ngắm kĩ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai lúc bấy giờ tôi nhìn thấy từ bãi xe tăng hỏng, và nếu nhìn lâu hơn, bao giờ tôi cũng thấy người đàn bà ấy đang bước ra khỏi tấm ảnh, đó là một người đàn bà vùng biển cao lớn với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt sũng, khuôn mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm. Mụ bước những bước chậm rãi, bàn chân giậm trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông …
(Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu, Sách Ngữ văn 12- tập 2, NXB Giáo dục, 2011, Tr.78)
Hãy phân tích đoạn văn trên; từ đó nhận xét quan niệm của tác giả về nghệ thuật.