Thứ bảy, 23/11/2024
IMG-LOGO

Danh sách câu hỏi

Có 1239823 câu hỏi trên 24797 trang

Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:

                                           Ta đã lớn lên rồi trong khói lửa

                                           Chúng nó chẳng còn mong được nữa

                                           Chặn bàn chân một dân tộc anh hùng

                                           Những bàn chân từ than bụi, lầy bùn

                                           Đã bước dưới mặt trời cách mạng.

                                           Những bàn chân của Hóc Môn, Ba Tơ, Cao Lạng

                                           Lừng lẫy Điện Biên, chấn động địa cầu

                                           Những bàn chân đã vùng dậy đạp đầu

                                           Lũ chúa đất xuống bùn đen vạn kiếp!

                                           Ta đi tới, trên đường ta bước tiếp,

                                           Rắn như thép, vững như đồng.

                                           Đội ngũ ta trùng trùng điệp điệp

                                           Cao như núi, dài như sông

                                           Chí ta lớn như biển Đông trước mặt!

(Trích “Ta đi tới”, Tố Hữu)

Nêu ý nghĩa nội dung của đoạn thơ trên. 

Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:

Mùa hè năm nọ, bão vào Hà Nội gào rú một đêm, sáng ra mở cửa nhìn ra đền Ngọc Sơn mà hãi. Cây si cổ thụ đổ nghiêng, tán cây đè lên hậu cung, một phần bộ rễ bật đất chổng ngược lên trời. Lập tức cô nghĩ ngay đến sự khác thường, sự dời đổi, điềm xấu, là sự ra đi của một thời. Với người già, bất kể ai, cái thời đã qua luôn là thời vàng son, Mỗi thế hệ đều có thời vàng son của họ. Hà Nội thì không thế. Thời nào nó cũng đẹp, một vẻ đẹp riêng cho mỗi lứa tuổi. Cô nói với tôi thế, đã biết nói thế đâu phải đã già. Mấy ngày sau, cô kể tiếp, thành phố cho máy cẩu tới đặt bên kia bờ quàng dây tời vào thân cây si rồi kéo dần lên, mỗi ngày một tí. Sau một tháng, cây si lại sống, lại trổ ra lá non, vẫn là cây si của nhiều thế hệ Hà Nội, nghĩ cứ lạ, tưởng là chết đứt bổ ra làm củi, mà lại sống. Cô nói thêm: “Thiên địa tuần hoàn, cái vào ra của tạo vật không thể lường trước được”. Cô muốn mở rộng sự tính toán vốn dĩ rất khôn ngoan của mình lên thêm một tầng nữa chăng... Bà già vẫn giỏi quá, bà khiêm tốn và rộng lượng quá. Một người như cô phải chết đi thật tiếc, lại một hạt bụi vàng của Hà Nội rơi xuống chìm sâu vào lớp đất cổ. Những hạt bụi vàng lấp lánh đâu đó ở mỗi góc phố Hà Nội hãy mượn gió mà bay lên cho đất kinh kì chói sáng những ánh vàng.

(Một người Hà Nội – Nguyễn Khải)

Trong đoạn trích trên, tác giả đã ví nhân vật “cô” với hình ảnh nào?